BÀI ĐĂNG

               TẶNG HỌC SINH B3
Vui nào hơn người thầy giáo ở chiến trường
Đánh giặc đêm ngày giải phòng quê hương
Nay lại về đây bên đàn em nhỏ
Yêu biết mấy lật từng trang sách nhỏ
                           Nâng cánh em thơ lại gieo mầm giống đỏ
                           Cho quê hương,cho Đất nước mạnh giàu
                           Mệnh lệnh tiến công :
                                                            Tôi xin có mặt hàng đầu
                          Vì con em các dân tộc Tây nguyên
                                                           Tôi xin làm một nhịp cầu.
    
                                              Trường VHTN  Tây nguyên 9/1974
                                                           Nguyễn Văn Tư

Thầy Bùi Phi Tiến 
Giáo viên C1
Không đề  
Mong ngày trở lại Tây Nguyên
Xốn xang da diết nỗi niềm nhớ thương
Bốn mươi năm một chặng đường
Thời gian trôi để vấn vương đợi chờ
Ra đi nào đã dám ngờ
Phút giây gặp gỡ như mơ thế này
Kom Tum, Đắk lắk, Gia Lai
Bấy lâu xa cách hôm nay lại gần
Cười lên em để góp phần
Tăng thêm nhiệt huyết cho lần gặp sau
Khóc đi em dẫu nghẹn ngào
Phút chia tay, để xa nhau nhớ nhiều
                     

Thầy Phan Trọng Tảo
07 Ngõ 354- Nguyễn Công Trứ, TP Hà Tĩnh
(Tân Quý I, Thạch Quý, TP Hà Tĩnh)
Tel : 0912921497
  




NGÀY CŨ
                               Nhân chuyến về thăm lại chiến trường xưa
                         Tây Nguyên, 10/06/2012.

 Nắng xôn xang mang ngày cũ ra phơi
Cái răng khểnh cắn ngang dòng hồi niệm
Lần tay mở những thước phim quay chậm
Mũi tên thời gian bay phiá chân trời

Tay bồi hồi bới ngày cũ ra phơi
                                       Tươi tắn quá :
                                                            Ôi ! Một phần Đất nước
Bụi đỏ ba zan, con đường dép lốp
Ánh trăng xa, đại ngàn gió miên man ...

Ngày cũ phơi phong nắng gió sa trường
Sau lũy tre mắt chân chim rơm rớm
Vành môi thơm kiếm tìm bú mớm
Đóa phù dung tay đơn lẻ tao nôi

Thời gian xanh, ngày cũ xanh ngời
Mái tóc xanh, trái tim xanh cháy đỏ
Cuối con đường những bộn bề ngày cũ
Trời biển bao la vành vạch chân trời

Khúc thụy du tưởng đã hát xưa rồi
Nắng đại ngàn lung linh cà phê hoa trắng
Phía đại dương sớm nay lại cồn cào bão sóng
Bổi hổi bàn tay đem ngày cũ ra phơi.

 Phan Trọng Tảo
07 Ngõ 354- Nguyễn Công Trứ, TP Hà Tĩnh
(Tân Quý I, Thạch Quý, TP Hà Tĩnh)


HỒI ỨC TÂY NGUYÊN

      Ngày tôi đặt chân vào bìa rừng thì những bông Pơ-lang cuối mùa đã rụng đầy lối về bản vắng. Đồng bào Thượng Tây Nguyên, mấy nếp nhà sàn thấp thoáng ở xa, xa bên kia thung núi bảng lảng mây chiều. Rừng chiều phiêu linh gió đại ngàn, hu hu thổi đung đưa những tán lá Kơ- nia đơn côi ngoài rẩy lúa đang mơn mởn lên xanh. Chim Phí đuôi dài phiêu bạc đâu tới tìm bạn tình, bọc kín lên chiều muộn. Từ quy đã bắt đầu lên day cót vọng giờ vào đêm, báo hiệu một lời hứa hẹn tốt lạnh trong khuya, tìm nơi trú ngụ với người bạn nào đang hót trả lời từ mé bên kia đồi ân ái.
    Bìa rừng nơi bản vắng, lẻ loi của những tộc người Mẫu hệ. Tháng 3 ‘ mùa con ong đi lấy mật’, mùa em gái ngực trần lên nương. Cánh lính đi hái măng quên cả gùi bên suối, soong nồi ngả nghiêng bên tăng võng ngổn ngang, bụng đói meo ‘ bài ca Người lính’.
    Giữa đại ngàn chúng tôi hát ‘ Chiếc gậy Trường Sơn’, ‘ Đường ra trận mùa này đẹp lắm’... bên tay phải chúng tôi Chăm- pa vẫn nở trắng, phớt vàng, mang mang một tà áo cà- sa bay bay nơi đất phật chùa chiền, bên tay trái Pơ- lang vẫn đỏ màu chiến trận- tiếng gọi cầu đồng bằng khát khao chờ giải phóng. Chao ôi, khát khao một giọng người con gái lên nương, một tiếng trẻ đi hái bắp nặng gầy về bản, một tiếng  Tơ-rưng trong đêm hát cháy lòng. Bát đĩa, nồi niêu đem ra làm ‘ cồng chiêng’ mà đánh inh tai, mà nhảy, mà hát, cho bỏ khát cả mùa khô bên khe cạn bướm ong bay về hội tụ.
    Nắng xuyên qua kẽ lá, trăng cũng xuyên qua kẽ lá, mặt đất loan lỗ những chấm mây trời hào phóng, lung linh. Chúng tôi dẫm lên vết da báo của rừng, tất cả đổi màu da sang ngà ngà nõn chuối, có đồng đội của chúng tôi ở lại đây vĩnh viễn với rừng, với triền miên cơn sốt, dưới những thân cây đại thụ ngàn năm bị đi-ô-xin không tiếc thương hủy diệt. Người bạn của chúng tôi ‘ giữa đại ngàn mây trắng ...
    Lệnh ! ... Về dưới kia chia lửa với Sài Gòn, mừng quýnh, líu mồm, líu lưỡi : ‘ Chúng tôi mới làm xong cái Buôn Ma Thuột lẫy lừng’ (1). Cả miền Nam mở rộng vòng tay rưng rưng đón chào Quân Giải phóng. Chúng tôi đi như lốc xoáy, cuồn cuộn triều dâng về điểm hẹn cuối cùng.
    Sài Gòn... Sài Gòn ! Chao ôi, tràn nước mắt. Bữa cơm chiều nay thêm một suất cho cả tổng thống ngụy Sài Gòn (2) !
    Nơi ban đầu chúng tôi là rừng núi Tây Nguyên, nắng thủy tinh rười rượi Dã Quỳ vàng !
...................................................
(1)    Giải phóng Buôn Ma Thuột 10/03/1975.
(2)  Ý thơ Hữu Thĩnh, bài ‘bữa cơm chiều trong dinh Độc Lập.


       Xin giới thiệu bài thơ của thầy Phan Trọng Tảo gửi ngày 24/6/2012


TÂY NGUYÊN
Mấy năm rồi mới trở lại Tây Nguyên
Thương da diết những mùa Xuân nhạt muối
Mặn lòng nhau chỉ có tình đồng đội
Gặp nhau rồi ta càng hiểu nhau hơn

Nhuộm lòng nhau màu đất đỏ ba zan
Nghĩa là Tây Nguyên trong lòng ta mãi đỏ
Nghĩa là Tây Nguyên trong lòng ta mãi đó
Sờ vào tim là tìm được Tây Nguyên...
                                                                             
                                                                                    Phan Trọng Tảo


Chùm thơ của thầy Nguyễn Huỳnh Sơn (C5)

Quê quán :Sơn Phố -Hương Sơn-Hà Tĩnh
Trú quán :KrôngPăk-Đák Lắk

HỌP MẶT B3

1973 đến trường học chữ rèn, rèn lý tưởng
2012 đã già họp mặt cố hành hương
Trò chưa ngoan không thể bị phạt
Thầy chỉ dùng tâm, dùng đức thôi
Nhiều người thành đạt – có người khuất
Anh đang chức quyền ,đã nghỉ hưu
Nhưng tất cả ta không hề quên
Học trước tiên là để làm người

NẶNG TÌNH NGƯỜI

Thiếu hoạt hình vào tuổi sáu mươi
Văn chương nhà giáo nặng tình người
Buồn vui ta gắng tăng lên bạn
Khuyến học góp công dựng cuộc đời
 
TỰ NGẪM 1
Một đời nhà giáo nặng văn chương
Sướng khổ buồn vui gìa lãng đãng
Vinh nhục thăng tiến thôi đủ cả
Dạo chơi phong cảnh nhớ quê hương

TỰ NGẪM 2

Sáu mươi năm ngẫm lại cuộc đời
Ba chìm bảy nổi chín lênh đênh
Nếm đủ mùi đời bao nghiệt ngã
Lên voi, xuống chó, giận người đời
Lính tráng, quan quyền đều nếm đủ
Ba bảy năm làm nghề dạy học
Nhìn bạn bè mình thật thua thiệt
Ngẫm lại cuộc đời vẫn hay hay.
           
TỰ NGẪM 3

Nhâm Thìn mình vào tuổi sáu hai
So với cụ Bành, là em tư
Tuy tai nghểnh ngảng,chân có đau
Mắt vẫn còn sáng ,trí chưa mòn
Vui xuân ly rượu cùng bầu bạn
Cảnh tết vui vầy cùng cháu con
Đón xuân khai bút làm tự bạch
Nghĩa tình nhà giáo trọng lương tâm.
           

VỢ MÌNH

Thân thương hai tiếng vợ mình
Trăm năm bao nghĩa, bao tình ai ơi
Vợ là bạn sống, bạn đời
Cùng nhau xây đắp cơ ngơi cửa nhà
Hằng ngày vợ là quản gia
Đi chơi đi hội vợ là tình nhân
Khi nào lỡ bước xa chân
Vợ là như mẹ ân cần chăm lo
Khi nào ốm yếu gầy mòn
Vợ là bác sĩ sớm hôm hết lòng
Khi nào vất vả long đong
Vợ là như chị lau dòng lệ thu
Trăm năm chiến đấu nhọc nhằn
Vợ là đồng đội cùng ăn, cùng làm
Khi nào gây gỗ với con
Vợ là người tốt trong ban giải hòa

Mai sau trăng mệt có già
Thì ai ơi vợ vẫn là trăng non.

                          
Tâm sự của Lê Hồng Hùng (C1)– Hiện ở TT Tân Cảnh,Đăk Tô, Kon Tum


KỶ NIỆM TRƯỜNG … B3

            Kính thưa:      Thầy cô giáo
                                    Cùng các anh chị và bạn bè thân hữu.

            Bài hát “Quê hương tuổi thơ tôi” có đoạn:
“Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một thời ấu thơ
Cho tôi tìm lại những câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào”

            “Thời ấu thơ” - ba từ ấy khi nhắc đến khiến trái tim chúng ta thổn thức, hồi tưởng bao kỷ niệm xa xưa, nhớ lại tuổi thơ đã đi qua, hồn nhiên, trong sáng, tươi trẻ. Tuổi thơ biết bao mộng mơ, đáng nhớ nhất trong mỗi cuộc đời của con người. Cuộc sống thật quá ngắn ngủi và thời gian cứ lặng lẽ trôi đi để khi nhìn lại, ta cảm thấy mình đã già…, thời thơ ấu trở thành những ký ức không thể nào quên và lưu giữ trong tâm trí của chúng ta.
            “Ngày ấy” bạn bè về đây chung một mái trường Thiếu sinh quân B3. Mỗi khi nhắc đến trường B3 thì bản thân tôi và các bạn không thể nào quên được nguyên tắc cơ bản “Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng”. Bạn bè chúng ta từ mọi miền về đây học tập, có bạn từ Cam Pu Chia - Đăk Lăk – Gia Lai - Kon Tum và những nơi khác đến. Chúng ta cùng nô đùa, cùng học tập, rèn luyện, cùng sống chung một ngôi nhà dưới những cánh rừng biệt lập, có con sông Kà Bon chảy qua. Nhớ mỗi khi đêm xuống những ngày đầu vào trường, cảnh nhớ gia đình, nhớ mẹ, nhớ cha, nhớ em có nhiều bạn khóc nức nở. Rồi đêm xuống, mỗi khi nghe tiếng máy bay oanh tạc, cả trường báo động sẵn sàng đối phó; khi có bọn biệt kích có ý định xâm nhập trường thì cả trường lại báo động. Vào mùa mưa lũ, xe ô tô không vận chuyển gạo vào được, chúng ta lại dầm mưa, cơm nắm cùng nhau hành quân gùi gạo. Thứ 7, Chủ nhật lại cùng nhau lên rẫy tăng gia sản xuất, cõng mỳ về cho heo ăn, hái từng quả ớt đem về ngâm chua; vào rừng làm bẩy thú, hái rau rừng ,bẻ măng ,…. Được phân công trực cơm là cảm thấy vui vì có cơm cháy, nước mỡ. Nhớ những buổi diễn văn nghệ, chiếu phim của trường chúng ta từ  C này sang C kia để xem văn nghệ. Trời mưa lớn, cây đổ có bạn đã nằm xuống nơi đây,... Chuyện ngày ấy nhiều lắm, để rồi các bạn tự kể, tự thổ lộ, tự bộc bạch riêng tư.
            Các bạn thân mến!
            Tuổi thơ như áng mây bay về cuối trời xa, chuyện ngày xưa ta tạm xếp bút nghiêng. Giờ đây chúng ta mỗi người mỗi ngã, hôm nay chúng ta về lại nơi đây, cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa. Với nhịp sống hối hả, quay cuồng những lo toan, tính toán cho tổ ấm gia đình, giờ nhìn lại chúng ta đã đi qua hơn nữa cuộc đời, ắt hẳn trong chúng ta, ai cũng đã từng trải qua những lúc sóng gió, gian khổ và khắc nghiệt, tất cả những phút giây thăng trầm ấy đã cho chúng ta biết bao bài học đáng quý. Cuộc sống như một dòng chảy bất tận, biến đổi không ngừng, cũng đến lúc con người già đi vạn vật thay đổi, mọi thứ dần trôi vào quên lãng, người còn, kẻ mất, người giàu sang, kẻ chạy ăn từng bữa cho gia đình. Thì thôi đó là “số phận” đã an bài. Nhưng có một thứ sẽ không bao giờ thay đổi đó là tình thầy trò, tình bạn bè chúng ta mãi mãi khắc sâu.

Kính thưa thầy cô giáo!
            Có được ngày hôm nay, chúng ta không thể nào quên hình bóng các thầy, các cô – những tấm gương sáng cho chúng em noi theo, thầy cô đã truyền dạy cho chúng em biết bao kiến thức, kỹ năng để làm người. Hai tiếng “thầy cô” nghe sao thân thương và cao quý đến vậy! Thay mặt cho các thế hệ học trò, chúng em xin gửi lời tri ân sâu sắc đến quý thầy cô.
            Hôm nay, thầy cô và chúng ta về đây ôn lại những tình cảm thiêng liêng ấy, tuy không được đông đủ vì nhiều lý do khác nhau, nhưng chúng ta sẽ cố gắng duy trì các cuộc hội ngộ này trong thời gian sắp đến. Bây giờ chúng ta cần có một chút tĩnh lặng trong tâm hồn để hồi tưởng về ngày hôm qua, về mái trường xưa B3 và về những thầy cô, bạn bè đã đi xa mãi mãi.
            Tôi xin làm 2 câu thơ ngắn gửi lòng mình cho trường xưa:
“Tôi xa nơi ấy bao năm qua
Nhưng trong trái tim tôi không bao giờ xa”.
            Cuối cùng, xin kính chúc thầy cô giáo và các bạn sức khỏe, hạnh phúc và thành đạt.
Xin chào và hẹn gặp lại!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét