Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

Lời phát biểu của thầy Phan Trọng Tảo

Tại buổi gặp mặt Cựu cán bộ, giáo viên, học sinh trường Thiếu sinh quân B Ba
Buôn Mê Thuột, ngày 10/6/2012

          Kính thưa quý vị đại biểu!
          Thưa tất cả các em thân mên!
          Trước khi phát biểu cảm tưởng của mình tôi xin được thay mặt các thầy giáo từ Bắc vào nhiệt liệt chào mừng, chúc sức khỏe và lời thăm hỏi ân cần đến quý vị, các em và gia quyến; Tôi cũng xin được đề nghị quý vị và tất cả các em để một phút tịnh tâm, tưởng nhớ các bác, các cô chú, các thầy và các em hôm nay không còn nữa để cùng chúng ta trong cuộc gặp mặt hiếm hoi, quý báu này.
Thưa quý vị đại biểu, thưa tất cả các em! Tất cả chúng ta hôm nay tề tựu đầm ấm ở đây đều đã trải qua một thời gian chiến tranh ác liệt, gian khổ và hi sinh của Chiến trường Tây Nguyên, của Chiến trường B Ba gần 40 năm về trước. Ngày đó các thầy là những chú Bộ đội - những thầy giáo chiến sĩ theo đúng nghĩa đen của nó. Ngày đó các thầy còn là những cậu thanh niên, hai lăm, ba mươi tuổi, còn son trẻ, khỏe mạnh. Các em là những cháu học sinh còn bé dại, có em còn nhớ mẹ, nhớ nhà, có khi còn bỏ trốn về quê, về bản, nhà trường phải vất vả lắm mới tìm kiếm được và để động viên các em trở lại trường tiếp tục học tập. Thầy còn nhớ như in và bồi hồi xúc động về những ngày ta sống ở Trường Thiếu sinh quân Tây Nguyên: Đó là những ngày cả thầy và trò cùng vào rừng đẵn cây làm lán ở, dựng lán để làm lớp học, cùng lên nương trồng sắn, hái rau, gùi măng, chặt củi, nuôi heo; Đêm đêm đốt Cà boong bập bùng lửa trại, gõ Tơ rưng, vỗ Crông bút, cùng hát, cùng múa,  những điệu Rock, Híp hóp vang động núi rừng, nơi thẳm sâu bình yên ta sống, giảng dạy và học tập. Cũng giữa đại ngàn mênh mông, sâu thẳm ấy chỉ có thầy và trò, chú và cháu, như anh em con một nhà, cùng chung lưng đấu cật vật vả với những cơn sốt rừng, những mùa khô khát nước, những bữa ăn nhạt muối, vơi cơm, những hiểm họa thiên tai, địch họa khác... Với thầy thì đây là lứa học trò đặc biệt trong cuộc đời dạy học của mình và tất nhiên với các em thì đây cũng là những người thầy đặc biệt trong cuộc đời học sinh của mình. Thế mà thắm thoắt đã 40 năm, nửa đời người gian khổ mà oanh liệt chóng vánh vèo trôi, như bóng câu qua cửa. Thầy Hòa, thầy Lệ, một số cô chú và một số em trong chúng ta đã về cõi Thiên thu. Chao ôi thương nhớ và thương nhớ khôn nguôi!
          Các bác Nhẫn, bác Nhâm, bác Phan, cô Y Nay, cô Y Ninh, các cô chú khác và bao nhiêu bạn bè khác nữa của chúng ta ngày ấy bây giờ ở đâu trên cõi đời mênh mông, bất tận này, ai còn, ai mất? Câu hỏi: ai ở đâu và bao giờ gặp lại cứ đau đáu một nỗi niềm, đau đáu một sự chờ mong trong thương nhớ không cùng!
          Một chặng đường dài 40 năm bặt vô âm tín, vời vợi ngóng tìm nhau, có lắm lúc nghĩ thầm việc gặp lại nhau là vô vọng, là mơ hồ. Thế mà quả đất tròn, chúng ta còn có cơ hội quý hóa và may mắn được gặp lại nhau hôm nay. Đúng là:"Rằng: bây giờ mới tới đây/ Mà lòng đã chắc những ngày một hai". Hôm nay gặp gỡ được đa số và tương đối đông đủ các em ở đây thực sự thầy cố giấu đi cái xúc động yếu đuối của lòng mình, gạt đi giọt nước mắt thầm kín, ủy mị, ấm nồng của ngày gặp mặt để mà gặp gỡ, để mà tâm sự, để mà vui cái vui của ngày hội ngộ vô cùng xúc động này.
          Có được cuộc gặp mặt này, trước hết xin trân trọng cảm ơn thầy Nguyễn Huỳnh Sơn đã kết nối điện thoại liên lạc giữa các thầy ngoài Bắc với các thầy và các em ở


Tây Nguyên. Cảm ơn các thầy Nguyễn Văn Tư, Võ Đức Thuận, các em Nguyễn Thị Hồng Toan, Y Pôn, Nguyễn Văn Dân và một số em khác ở ĐăkLăk; Các em Hồ Thị Chiêu, Trần Tâm và các em ở Gia Lai; Các em Phạm Văn Phú, Nguyễn Thanh Lâm, Lưu Thị Nhàn và các em ở Kon Tum và các thành viên tích cực khác đã dày công, liên lạc, kết nối từ nhiều tỉnh, trong cả một thời gian dài, rồi đề xuất ý tưởng, rồi lên kế hoạch, chuẩn bị, lên chương trình, kịch bản, nội dung, lo hậu cần và những đảm bảo khác cho cuộc hội ngộ lịch sử hôm nay.
          Thưa quý vị, thưa tất cả các em! Năm 1973, cả miền Nam đang rừng rực lửa chiến tranh, Tây Nguyên là địa bàn chiến lược quan trọng, là bàn đạp để tiến xuống đồng bằng, giữa địa bàn xung yếu ấy Tiểu đoàn Văn hóa, thuộc trường Quân chính B Ba được thành lập, việc làm đó cho ta thấy Chiến lược Con người của Đảng và Nhà nước ta sáng suốt như thế nào. Tiểu đoàn Văn hóa, chính là trường Thiếu sinh quân, là
nơi "ươm trồng những hạt giống đỏ" của Quân đội, của Cách mạng. Được biết và rất đỗi vui mừng vì tất cả các em đều đã trưởng thành, tuy mức độ có khác nhau, đó là tất yếu của cuộc sống, của cuộc đời mỗi người. Ta thật sự tự hào về mái trường thân yêu của mình, tự hào về những người từ đây mà trưởng thành, mà trở thành những yếu nhân của lịch sử, của quê hương như đồng chí Ủy viên BCH TƯ Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Đắc Lăk của tỉnh ta và nhiều người khác nữa. Tuy nhiên theo thầy được biết bên cạnh đó cũng có một số em trong chúng ta, cũng vì những điều kiện riêng, những hoàn cảnh riêng hiện đang đối mặt với những khó khăn, cam go, vất vã. Đặc biệt một số em trong chúng ta đã không còn cho đến ngày hôm nay để cùng hòa vui giữa ngày gặp mặt, xin cho thầy có lời an ủi, thăm hỏi, cảm thông, và chia sẻ.
          Thưa quý vị khách quý, thưa tất cả các em! Tôi thật sự bồi hồi mà nói rằng: "tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại", muốn mãi mãi hát lên câu:"nếu có ước muốn trong cuộc đời
này/ hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại" để chúng ta trẻ mãi với những kỷ niệm
xưa, những kỷ niệm có một không hai trong cuộc đời của mỗi chúng ta ở đây. Dẫu biết rằng "gặp nhau lần nào cũng vội", cuộc vui nào rồi cũng có hồi kết thúc, nhưng sao mà cứ nuối tiếc mãi, sau cuộc hội ngộ quý hóa này, ngày mai chúng ta lại mỗi người mỗi ngã, lại nhớ nhung nuối tiếc, lại mong có cơ hội để được gặp lại nhau, riêng các thầy ở Bắc vào lại nuối tiếc nhiều hơn, vì đường sá xa xôi, gặp được nhau mấy tiếng đồng hồ là chưa thỏa mãn cơn khao khát, canh cánh lòng lâu nay, Bởi với các thầy tuổi đời ngày một già thêm, sức khỏe ngày một yếu thêm, đường sá thì xa xôi quá, việc đi lại ngày một khó khăn hơn, có được những cuộc gặp gỡ đông vui như thế này lại càng là quá hiếm hoi và càng ngày càng xa dần, xa dần trong cảm hoài, mong đợi.
          Thưa quý vị và các em yêu quý, nhà thơ Chế Lan Viên có câu: "Con dẫu lớn vẫn là con của mẹ/ Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con" câu đó theo suốt với các thầy đã 40 năm rồi và còn mãi mãi. Trước lúc chia tay xin thân ái chào tất cả, với thẳm sâu lòng mình mà nói với Tây Nguyên, nơi ta đã một thời cùng nhau chia cơm, chia lửa, rằng:
"khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn". Xin cảm ơn, chúc sức khỏe, xin chào và hẹn gặp lại. Xiết chặt tay và ôm hôn tất cả quý vị và các em thân yêu! Mong quả đất mãi mãi tròn, con người mãi mãi trẻ, mong sự gặp nhau mãi mãi hiện hữu đầm ấm như ngày hôm nay..."Ra về nhớ buổi hôm nay", tràn đầy tâm trạng, mang theo những kỉ niệm đẹp có một không hai từ đại ngàn Tây Nguyên bao la, hùng vĩ và rất đỗi thân thương, rất đỗi tự hào...
                                                                             Buôn Mê Thuột, 10/6/2012
                                                                                     Phan Trọng Tảo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét